Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2014

Bài tập về nhà cho mem mới của clb

Đây là một bài biểu diễn kata ( quyền ) của kendo, gồm 9 bài cơ bản liên tục:
kata biểu diễn. 1 đến 9 


Các bạn tập thì tập bài kata từ 1 đến 4 dưới đây để thi kyu
Bài 1.First nihon no kata Click vào link.
Bài 2.Second nihon no kata Click vào link
Bài 3 Click vào link  third nihon no kata
Bài 4 Click vào link  fourth nihon no kata

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

LỊCH SỬ KENDO 

(NGUỒN: http://www.kendo-fik.org/english-page/english-page2/brief-history-of-kendo.htm, do một thành viên mạng dịch)





















Khi nhìn lại lịch sử của Kendo, có nhiều mốc quan trọng mà chúng ta không thể bỏ qua.

Điểm đầu tiên là sự hình thành của kiếm Nhật. Kiếm Nhật có hình dạng như ngày nay được xuất hiện vào khoảng giữa thế kỷ thứ 11 (Giữa thời kỳ Heian [794-1185], nó có lưỡi sắc bén với sống hơi cong lên (được gọi là Shinogi). Nguyên bản của nó có lẽ được mô phỏng từ vũ khí của những người kỵ binh trong cuộc chiến tranh ở phía bắc Nhật Bản trong suốt thế kỷ thứ 9. Kể từ đó, kiếm Nhật được sử dụng rộng rãi và kỹ thuật rèn kiếm cũng được phát triển một cách nhanh chóng trong suốt giai đoạn đầu của thời đại các Samurai (Cuối thời kỳ Kamakura ở thế kỷ thứ 13).

Sau khi cuộc chiến tranh Onin xảy ra vào nửa cuối thời kỳ Muromachi [1392-1573], nước Nhật đã rơi vào tình trạng hỗn loạn suốt hơn 100 năm. Trong suốt giai đoạn này, rất nhiều võ đường dạy Kenjutsu đã được thành lập. Vào năm 1543, súng trường đã được mang vào Tanegashima (một hòn đảo nằm ở phía cực nam của Nhật Bản). Kiếm Nhật lúc đó vẫn được rèn theo phương pháp đúc Tatarafuki với bột sắt chất lượng cao thu được trên những bãi bồi ven sông. Tuy nhiên không lâu sau đó, một số lượng súng lớn cũng được sản xuất ra thành công nhờ sử dụng loại bột sắt này với cùng phương pháp đúc. Với kết quả này, những cuộc chiến với giáp trụ nặng dù chiếm ưu thế trước đó nhưng nay đã nhanh chóng chuyển sang những cuộc đối đầu tay đôi nhẹ hơn. Từ những kinh nghiệm chiến đấu thực tế như vậy đã dẫn đến sự phát triển và chuyên môn hoá cho việc rèn kiếm cũng như những kỹ thuật rèn kiếm bằng tay một cách tinh xảo và những kỹ thuật này vẫn được lưu truyền cho đến ngày nay thông qua các võ đường, các lò khác nhau, chẳng hạn như phái Shikage và phái Itto.

Nhật Bản bước vào giai đoạn tương đối thanh bình bắt đầu từ giai đoạn đầu của thời kỳ Edo [1603-1867]. Trong suốt giai đoạn này, kiếm thuật đã được chuyển biến từ những kỹ thuật giết người sang việc phát triển hoàn thiện con người thông qua tư tưởng (đạo), ví dụ như Katsunin-ken không chỉ bao hàm những lý thuyết về những đường kiếm mạnh mẽ mà nó còn bao hàm những tư tưởng về đời sống kỷ luật của các Samurai. Những tư tưởng này đã được biên soạn công phu, tỉ mỉ trong những cuốn sách nói về nghệ thuật chiến đấu ở giai đoạn đầu của thời kỳ Edo. Ví dụ như: cuốn Heiho Kadensho của Yagyu Munenori; cuốn Fudochi Shinmyoroku của Priest Takuan và được giải thích lại rõ ràng trong cuốn sách của Yagyu Munenori là “Ken to Zen” (Kiếm pháp và Phật giáo); hay như cuốn “Gorin-no-sho” của MiyamotoMusashi. Ngoài ra còn có rất nhiều cuốn sách khác về những học thuyết kiếm đạo được phổ biến trong suốt giai đoạn giữa và nửa cuối của thời kỳ Edo. Rất nhiều trong số đó đã trở nên kinh điển và có ảnh hưởng lớn đến những người tập Kendo ngày nay

Những cuốn sách này được phổ biến nhằm truyền đạt đến các Samurai sống mà không quan tâm đến cái chết. Các Samurai đã hàng ngày nghiên cứu những cuốn sách và được truyền đạt những tư tưởng này, sống một cuộc sống khổ hạnh, trao dồi tu dưỡng tư tưởng và dâng hiến bản thân mình cho cái hay, cái đẹp của võ đạo, học để phân biệt giữa cái đẹp và cái xấu, học để trong trường hợp khẩn cấp sẵn sàng dâng hiến sinh mạng của mình cho gia tộc và chủ nhân của mình. Tinh thần võ sỹ đạo được hình thành trong suốt giai đoạn này và được phát triển trong suốt 246 năm thanh bình của thời kỳ Tokugawa. Thậm chí sau sự sụp đổ của chế độ phong kiến, tinh thần võ sỹ đạo đó vẫn tồn tại trong tư tưởng của người Nhật Bản.

Khi giai đoạn hoà bình vẫn được tiếp tục, trong khi Kenjutsu phát triển thêm nhiều kỹ thuật đẹp mắt mới được đúc kết từ những kỹ thuật chiến đấu thực tế, Naganuma Shirozaemon-Kunisato của phái Jiki-shinkage đã thành lập và phát triển ra một kỹ thuật đánh kiếm mới. Trong suốt thời kỳ Shotoku [1711-1715] Naganuma đã phát triển ra Kendo-gu (các phương tiện bảo vệ) và sáng lập ra phương pháp huấn luyện sử dụng Shinai (kiếm tre). Đây chính là tiền thân của Kendo ngày nay. Sau đó, trong suốt thời kỳ Horeki [1751-1764], Nakanishi Chuzo-kotake của phái Itto bắt đầu phương pháp huấn luyện sử dụng Men bằng sắt (Men-mũ bảo vệ đầu) và Kendo-gu được làm bằng tre, phương pháp này đã nhanh chóng trở nên thông dụng trong các võ đường chỉ sau một thời gian ngắn. Trong thời kỳ Kansei [1789-1801], các cuộc thi đấu giữa các võ đường đã trở nên phổ biến và các Samurai thường đi ra các vùng bên ngoài để tìm kiếm những đối thủ mạnh hơn nhằm hoàn thiện kỹ năng của mình.

Trong nửa cuối của thời kỳ Edo (bắt đầu từ thế kỷ thứ 19), nhiều loại dụng cụ tập luyện mới đã được sáng tạo ra ví dụ như Yotsuwari Shinai (Kiếm tre được ghép lại từ bốn thanh tre). Cây Shinai mới này có độ co dãn tốt hơn, bền hơn và nó đã được dùng thay thế cho Fukuro Shinai (kiếm tre theo đúng nghĩa đen và có bao kiếm bên ngoài). Đồng thời, Do (Giáp che cơ thể) đã được gia cố thêm bằng da và được quét sơn bên ngoài. Trong thời kỳ này có 3 Dojo (võ đường) lớn được biết đến như là “3 võ đường lớn của thời kỳ Edo - Three Great Dojos of Edo”, đó là Genbukan được dẫn dắt bởi Chiba Shusaku, Renpeikan được dẫn dắt bởi Saito Yakuro và Shigakkan được dẫn dắt bởi Momoi Shunzo. Chiba cố gắng hệ thống hoá các kỹ thuật tập luyện (Waza) của kiếm tre từ 68 kỹ thuật của Kenjutsu, những điểm được cho là nổi bật nhất. Những kỹ thuật này như là Oikomi-men và Suriage-men và rất nhiều các kỹ thuật khác được đặt tên bởi Chiba vẫn đang được sử dụng cho đến ngày nay.

Sau cuộc cách mạng Meiji năm 1868, tầng lớp Samurai đã bị xoá bỏ và việc đeo kiếm đã bị cấm. Với kết quả này, rất nhiều các Samurai đã bị không có việc làm và Kenjutsu đã suy tàn một cách nhanh chóng. Sau đó, cuộc xung đột Seinan bắt đầu vào năm thứ 10 của thời kỳ Meiji [1877], đó là sự khàng cự của các Samurai chống lại Chính phủ nhưng đã không thành công, tuy nhiên nó được xem như đã mang lại sự phục hồi của Kenjutsu ngay chính trong lòng lực lượng cảnh sát thủ đô Tokyo. Vào năm thứ 28 của thời kỳ Meiji [1829], tổ chức Dai-Nippon Butoku-Kai được thành lập với tư cách là một tổ chức quốc gia để đẩy mạnh sự phục hồi của Bujutsu trong đó có cả Kenjutsu. Trong khoảng thời gian 1899, Bushido, được coi như là những tài liệu về các suy nghĩ và triết lý của các Samurai, đã được phổ biến và dịch sang tiếng Anh. Nó đã có sức thuyết phục và ảnh hưởng trên toàn thế giới.

Trong năm đầu tiên của thời kỳ Taisho [1912], tổ chức Dai-Nippon Teikoku Kendo Kata (sau đó được đổi tên thành Nippon Kendo Kata) được thành lập và sử dụng từ Kendo. Sự thành lập của Kendo Kata đã đem lại sự thống nhất rất nhiều võ đường, nhằm mang lại tồn tại và phát triển các kỹ thuật và tinh thần của kiếm đạo Nhật Bản, đồng thời để đưa ra những biện pháp sửa những lỗi sai do sử dụng tập luyện kiếm tre và chuẩn hoá những điểm đánh không đúng. Nó cũng nhấn mạnh rằng kiếm tre được thay thế cho kiếm thật và cũng phải được đối xử như kiếm thật.

Sau chiến tranh thế giới thứ 2, Kendo đã bị tạm dừng dưới sự chiếm đóng của quân đồng minh. Trong năm 1952, khi Liên đoàn Kendo toàn Nhật Bản (All Japan Kendo Federation) được thành lập, Kendo mới sống lại và tiếp tục phát triển. Kendo ngày nay đóng vai trò quan trọng trong sự giáo dục ở trường học và rất nhiều người già, trẻ, gái, trai đều yêu thích, có hàng triệu người ở mọi lứa tuổi đang tham gia tập luyện Kendo đều đặn . Ngoài ra, Kendo cũng đang được yêu thích trên toàn thế giới, có ngày càng nhiều người tập Kendo tại các nước. Liên đoàn Kendo Thế giới (The International Kendo Federation – ***) được thành lập vào năm 1970 và giải Vô địch Kendo Thế giới được tổ chức 3 năm một lần và lần đầu tiên tại Nippon Budokan trong cùng năm đó. Vào tháng7 năm 2003, giải Vô địch Kendo Thế giới lần thứ 12 được tổ chức tại Glasgow, Scotland. Những người tập Kendo đến từ 41 quốc gia và các vùng lãnh thổ khác nhau.



The History of Kendo


            Kenjyutsu Machidojo in Japan at the beginning of Meiji period
             (1870-1900)



The History of Kendo
When looking back into the History of Kendo, there are several fundamental points that cannot be overlooked.
The first point is the advent of the Japanese sword.   The Japanese sword that emerged in the middle of the 11th Century (middle of the Heian Era794-1185 ) had a slightly arched blade with raised ridges (calledShinogi).  Its original model was presumably handled by a tribe that specialized in cavalry battles in northern Japan during the 9th century.  Since then, this sword was used by the Samurai and production technology advanced rapidly during the period of early Samurai-government reign (end of the Kamakura Era in the 13thCentury).  In this manner, it is not an exaggeration to say that both its wielding techniques using Shinogiwhich produced the expression of Shinogi-wo-kezuru, engaging in fierce competition and the Japanese sword were Japanese born products.
After the Onin War occurred in the latter half of the Muromachi Era (1392-1573), Japan experienced anarchy for a hundred years.  During this time, many schools of Kenjutsu were established. In 1543, firearms were brought to Tanegashima (Island located off the southern tip of Japan).  The Japanese sword was made using the Tatarafuki casting method with high quality iron sand obtained from the riverbed.  However, it did not take long before large quantities of firearms were made successfully using this high quality iron sand and the same casting method to produce swords.  As a result, the heavy-armored battling style that prevailed up to then changed dramatically to a lighter hand-to-hand battling style.  Actual battling experiences resulted in advanced development and specialization of sword-smithing as well as the establishment of more refined sword-handling techniques and skills that have been handed down to the present through the various schools such as the Shinkage-ryu and Itto-ryu.
Japan began to experience a relatively peaceful period from the beginning of the Edo Era (1603-1867). During this time, techniques of the Ken(the Japanese sword) were converted from techniques of killing people to one of developing the person through concepts such as the Katsunin-ken which included not only theories on strong swordsmanship, but also concepts of a disciplinary life-style of the Samurai.  These ideas were compiled in books elaborating on the art of warfare in the early Edo Era.  Examples of these include: “Heiho Kadensho (The Life-giving Sword)” by Yagyu Munenori; “Fudochi Shinmyoroku (The Unfettered Mind )” by Priest Takuan which was a written interpretation of Yagyu Munenori’s  “Ken to Zen (Sword andZen)” written for Tokugawa Iemitsu, Third Shogunate for the Tokugawa Government; and “Gorin-no-sho(The Book of Five Rings)” by MiyamotoMusashi.   Many other books on theories of swordsmanship were published during the middle and latter half of the Edo Era.  Many of these writings have become classics and influence many Kendo practitioners today.
What these publications tried to convey to the Samurai was how to live beyond death.  These teachings were to be used for everyday life.  The Samurai studied these books and teachings daily, lived an austere life, cultivated their minds, and devoted themselves to the refinement of Bujutsu, learned to differentiate between good and evil, and learned that in times of emergency they were ready to sacrifice their lives for their Han (clan) and feudal lord.  In present day terms, they worked as bureaucrats and soldiers.  TheBushido spirit that evolved during this time, developed during a peaceful 246 years of the Tokugawa period. Even after the collapse of the feudal system, this Bushido spirit lives on in the minds of the Japanese.
On the other hand, as peaceful times continued, while Kenjutsu developed new graceful techniques of the Ken created from actual sword battling skills, NaganumaShirozaemon-Kunisato of the Jiki-shinkage-ryuschool developed a new foundation in techniques of the Ken.  During the Shotoku Era (1711-1715)Naganuma developed the of Kendo-gu (protective equipment) and established a training method using theShinai (bamboo-sword).  This is the direct origin of present day Kendo discipline.  Thereafter, during theHoreki Era (1751-1764), NakanishiChuzo-kotake of Itto-ryu started a new training method using an iron Men(headgear) and Kendo-gu made of bamboo, which became prevalent among many schools in a short period of time. In the Kansei Era (1789-1801), inter-school competition became popular and Samurai traveled beyond their province in search of stronger opponents to improve their skills.
In the latter half of the Edo Era (beginning of the 19th Century), new types of equipment were produced such as the Yotsuwari Shinai (bamboo swords united by tetramerous bamboo). This new Shinai was more elastic and durable than the Fukuro Shinai (literally, bag-covered bamboo sword) which it replaced.  Also, aDo (body armor) that was reinforced by leather and coated with lacquer was introduced. During this time, three Dojos that gained great popularity became to be known as the “Three Great Dojos of Edo.”  They were:Genbukan led by Chiba ShusakuRenpeikan led by Saito Yakuro; and Shigakkan led by Momoi ShunzoChiba attempted to systematize the Waza (techniques) of bamboo sword training by establishing the “Sixty-eight Techniques of Kenjutsu” which were classified in accordance with striking points. Techniques such as the Oikomi-men and Suriage-men and other techniques that were named by Chiba are still used today.
After the Meiji Restoration in 1868, the Samurai class was dissolved and the wearing of swords was prohibited.  As a result, many Samurai lost their jobs and Kenjutsu declined dramatically. Thereafter, theSeinan Conflict which occurred in the 10th Year of the Meiji Era (1877) was an unsuccessful resistance movement of Samurai against the Central Government that seemed to give an indication of Kenjutsu’s recovery mainly among the Tokyo Metropolitan Police.  In the 28th Year of the Meiji Era (1829), the Dai-Nippon Butoku-Kai was established as the national organization to promote Bujutsu including Kenjutsu. At around the same time in 1899, “Bushido” was published in English which was considered a compilation ofSamurai’s thoughts and philosophy.  It was influential internationally.
In the First Year of Taisho (1912), the Dai-Nippon Teikoku Kendo Kata (later renamed to Nippon Kendo Kata) was established using the word Kendo. The establishment of the Kendo Kata provided for the unification of many schools to enable them to pass on to later generations the techniques and spirit of the Japanese sword, and to remedy improper use of hands which had been caused by bamboo sword training and to correct inaccurate strikes which were not at the right angle to the opponent. It was thought that the Shinai(bamboo sword) was to be treated as an alternative of the Japanese sword. And, in the Eighth Year of Taisho(1919), Nishikubo Hiromichi consolidated the original objectives of Bu (or in other words Samurai) under the names of Budo and Kendo since they conformed to them.
After the Second World War, Kendo was suspended for a while under the Occupation of the Allied Forces.  In 1952, however, when the All Japan Kendo Federation was established, Kendo was revived.  Kendo presently plays an important role in school education and is also popular among the young and old, men and women alike. Several million Kendo practitioners of all ages enjoy participating in regular sessions of Keiko (Kendo training).
Furthermore, Kendo is gaining interest all around the world, and more and more international practitioners are joining the Kendo world. The International Kendo Federation (FIK) was established in 1970 and the first triennial World Kendo Championships (WKC) was held in the Nippon Budokan in the same year. In May 2012, the 15th WKC was held in Novara, Italy.  Kendo practitioners from 48 different countries and regions participated.
Lịch sử kendo



































The History of Kendo


            Kenjyutsu Machidojo in Japan at the beginning of Meiji period
             (1870-1900)



The History of Kendo
When looking back into the History of Kendo, there are several fundamental points that cannot be overlooked.
The first point is the advent of the Japanese sword.   The Japanese sword that emerged in the middle of the 11th Century (middle of the Heian Era794-1185 ) had a slightly arched blade with raised ridges (calledShinogi).  Its original model was presumably handled by a tribe that specialized in cavalry battles in northern Japan during the 9th century.  Since then, this sword was used by the Samurai and production technology advanced rapidly during the period of early Samurai-government reign (end of the Kamakura Era in the 13thCentury).  In this manner, it is not an exaggeration to say that both its wielding techniques using Shinogiwhich produced the expression of Shinogi-wo-kezuru, engaging in fierce competition and the Japanese sword were Japanese born products.
After the Onin War occurred in the latter half of the Muromachi Era (1392-1573), Japan experienced anarchy for a hundred years.  During this time, many schools of Kenjutsu were established. In 1543, firearms were brought to Tanegashima (Island located off the southern tip of Japan).  The Japanese sword was made using the Tatarafuki casting method with high quality iron sand obtained from the riverbed.  However, it did not take long before large quantities of firearms were made successfully using this high quality iron sand and the same casting method to produce swords.  As a result, the heavy-armored battling style that prevailed up to then changed dramatically to a lighter hand-to-hand battling style.  Actual battling experiences resulted in advanced development and specialization of sword-smithing as well as the establishment of more refined sword-handling techniques and skills that have been handed down to the present through the various schools such as the Shinkage-ryu and Itto-ryu.
Japan began to experience a relatively peaceful period from the beginning of the Edo Era (1603-1867). During this time, techniques of the Ken(the Japanese sword) were converted from techniques of killing people to one of developing the person through concepts such as the Katsunin-ken which included not only theories on strong swordsmanship, but also concepts of a disciplinary life-style of the Samurai.  These ideas were compiled in books elaborating on the art of warfare in the early Edo Era.  Examples of these include: “Heiho Kadensho (The Life-giving Sword)” by Yagyu Munenori; “Fudochi Shinmyoroku (The Unfettered Mind )” by Priest Takuan which was a written interpretation of Yagyu Munenori’s  “Ken to Zen (Sword andZen)” written for Tokugawa Iemitsu, Third Shogunate for the Tokugawa Government; and “Gorin-no-sho(The Book of Five Rings)” by MiyamotoMusashi.   Many other books on theories of swordsmanship were published during the middle and latter half of the Edo Era.  Many of these writings have become classics and influence many Kendo practitioners today.
What these publications tried to convey to the Samurai was how to live beyond death.  These teachings were to be used for everyday life.  The Samurai studied these books and teachings daily, lived an austere life, cultivated their minds, and devoted themselves to the refinement of Bujutsu, learned to differentiate between good and evil, and learned that in times of emergency they were ready to sacrifice their lives for their Han (clan) and feudal lord.  In present day terms, they worked as bureaucrats and soldiers.  TheBushido spirit that evolved during this time, developed during a peaceful 246 years of the Tokugawa period. Even after the collapse of the feudal system, this Bushido spirit lives on in the minds of the Japanese.
On the other hand, as peaceful times continued, while Kenjutsu developed new graceful techniques of the Ken created from actual sword battling skills, NaganumaShirozaemon-Kunisato of the Jiki-shinkage-ryuschool developed a new foundation in techniques of the Ken.  During the Shotoku Era (1711-1715)Naganuma developed the of Kendo-gu (protective equipment) and established a training method using theShinai (bamboo-sword).  This is the direct origin of present day Kendo discipline.  Thereafter, during theHoreki Era (1751-1764), NakanishiChuzo-kotake of Itto-ryu started a new training method using an iron Men(headgear) and Kendo-gu made of bamboo, which became prevalent among many schools in a short period of time. In the Kansei Era (1789-1801), inter-school competition became popular and Samurai traveled beyond their province in search of stronger opponents to improve their skills.
In the latter half of the Edo Era (beginning of the 19th Century), new types of equipment were produced such as the Yotsuwari Shinai (bamboo swords united by tetramerous bamboo). This new Shinai was more elastic and durable than the Fukuro Shinai (literally, bag-covered bamboo sword) which it replaced.  Also, aDo (body armor) that was reinforced by leather and coated with lacquer was introduced. During this time, three Dojos that gained great popularity became to be known as the “Three Great Dojos of Edo.”  They were:Genbukan led by Chiba ShusakuRenpeikan led by Saito Yakuro; and Shigakkan led by Momoi ShunzoChiba attempted to systematize the Waza (techniques) of bamboo sword training by establishing the “Sixty-eight Techniques of Kenjutsu” which were classified in accordance with striking points. Techniques such as the Oikomi-men and Suriage-men and other techniques that were named by Chiba are still used today.
After the Meiji Restoration in 1868, the Samurai class was dissolved and the wearing of swords was prohibited.  As a result, many Samurai lost their jobs and Kenjutsu declined dramatically. Thereafter, theSeinan Conflict which occurred in the 10th Year of the Meiji Era (1877) was an unsuccessful resistance movement of Samurai against the Central Government that seemed to give an indication of Kenjutsu’s recovery mainly among the Tokyo Metropolitan Police.  In the 28th Year of the Meiji Era (1829), the Dai-Nippon Butoku-Kai was established as the national organization to promote Bujutsu including Kenjutsu. At around the same time in 1899, “Bushido” was published in English which was considered a compilation ofSamurai’s thoughts and philosophy.  It was influential internationally.
In the First Year of Taisho (1912), the Dai-Nippon Teikoku Kendo Kata (later renamed to Nippon Kendo Kata) was established using the word Kendo. The establishment of the Kendo Kata provided for the unification of many schools to enable them to pass on to later generations the techniques and spirit of the Japanese sword, and to remedy improper use of hands which had been caused by bamboo sword training and to correct inaccurate strikes which were not at the right angle to the opponent. It was thought that the Shinai(bamboo sword) was to be treated as an alternative of the Japanese sword. And, in the Eighth Year of Taisho(1919), Nishikubo Hiromichi consolidated the original objectives of Bu (or in other words Samurai) under the names of Budo and Kendo since they conformed to them.
After the Second World War, Kendo was suspended for a while under the Occupation of the Allied Forces.  In 1952, however, when the All Japan Kendo Federation was established, Kendo was revived.  Kendo presently plays an important role in school education and is also popular among the young and old, men and women alike. Several million Kendo practitioners of all ages enjoy participating in regular sessions of Keiko (Kendo training).
Furthermore, Kendo is gaining interest all around the world, and more and more international practitioners are joining the Kendo world. The International Kendo Federation (FIK) was established in 1970 and the first triennial World Kendo Championships (WKC) was held in the Nippon Budokan in the same year. In May 2012, the 15th WKC was held in Novara, Italy.  Kendo practitioners from 48 different countries and regions participated.

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2014

Buổi tập trời mưa bão.

Dù tập trong thời tiết không thuận lợi nhưng những thành viên cũ vẫn rất nhiệt tình tham gia, sân bãi khá ổn, gạch trơn mà.    
 

Thứ Tư, 10 tháng 9, 2014

KỸ THUẬT DI CHUYỂN CHÂN, CHÉM, CÁCH TẤN CÔNG SHOMEN( TẤN CÔNG ĐẦU)

LƯU Ý ĐỂ XEM VIDEO CÁC BẠN CLICK CHUỘT VÀO DÒNG CHỮ MÀU ĐỎ KHÔNG CLICK VÀO HÌNH ẢNH.

Đầu tiên giới thiệu với các bạn một video thi đấu trong kendo
「剣道」- 15th WKC Men Individual Final (Japan vs Korea) [VID-20120525001]  Nhật Bản vs Hàn Quốc)











ĐỐI VỚI AIKIDO,  BUỔI TẬP NGOẠI KHÓA ( KO NẰM TRONG CHƯƠNG TRÌNH CHÍNH) DÀNH CHO CÁC BẠN THÍCH TÌM TÒI VỀ KIẾM THUẬT (KENJUTSU, IAI..AIKI.)
                                Basic Footwork Exercise - ASHI-SABAKI
Khác với kendo kỹ thuật di chuyển của aikido, idaido ,batto rất khác biệt.
Măc dù iai, batto cũng chuyên sâu về kiếm nhưng kỹ thuật hoàn toàn riêng biệt. Bạn có thể tự nghiên cứu để bổ sung kỹ thuật cho riêng mình, rất nhiều người vừa là cao thủ kendo lẫn iaido.








KỸ THUÂT DI CHUYỂN CHÂN CỦA KENDO (ASHI SABAKI, ASHI: CHÂN)
Video gồm có 2 kỹ thuật: Suri ashi và Okuri ashi.
Làm sao để luyện tập di chuyển chân trong Kendo







Chém men ( men là đầu, shomen là đỉnh đầu)
Kendo suburi, kỹ thuật chém men, kết hợp di chuyển chân












Vẫn chém men nhưng cụ thể hơn, ko mặc hakama.












Làm sao để sử dụng Haya suburi ( suburi: kỹ thuật chém- tiếng nhật)
















QUYỀN- KATA TRONG KENDO
KHÁC VỚI KARATE CÁC BÀI NÀY RẤT NGẮN 5 ĐẾN 7 ĐỘNG TÁC CÓ BÀI DÀNH CHO 2 NGƯỜI

Kata 1 đến 10 vào link sẽ hiện ra











Các bài kihon cơ bản( hữu dụng lắm đấy) vào link sẽ hiện ra hết
















Bài tập nâng cao  KIRIKAESHI clb tập thường xuyên.

KỸ THUẬT SỬ DỤNG KIẾM.

Đây là các bài tập của Iaido và Kenjutsu, Kendo sẽ được update sớm nhất có thể.


-----------------------------------------------------------------
Mugairyu  Iaido

Iaido Goyo : Shin                             Iaido Goyo : Mukaenuki

                                                         

                                                            Iaido Goyo : Sagetsu


































------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mugairyu Kenjyutu
Kiếm thuật Kenjyutu


Habikinokata                                        Description of Habikinokata
 

Jyukenhiketu                                                                      Issekiganto                                  
                            


Ukenagashi                                                                        Kodachi1
                               


Kodachi2                                                                          Honshato
                             


Genyato                                                                           Exercise of kenjyutu1
                                        

                                 Exercise of kenjyutu 2


Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

KENDO DÀNH CHO NGƯỜI MỚI BẮT ĐẦU

Beginning kendo 

Nguồn link: để tải tài liệu về dùng các bạn vào địa chỉ:



For who are using english not Vietnamese, The link below:              





                        


                 KENDO CHO NGƯỜI MỚI  BẮT ĐẦU
                                    BIÊN SOẠN BỜI   DAVE CHRISMAN
                                        
                                           Từ những ghi chép  và bản thảo của
                             George K.Izui sensei, võ đường Kendo Chicago                  
                                         Ronfox, đại học bang Michigan
                             G. Warna, và J.Sasamori, H. Ozawa, Donahue
                                                        Các tác giả











Những bản gốc được xuất bản bởi Kenstrawn tại võ đường kendo đại học bang San Jose
Tài liệu này được in ấn nhằm vào việc sử dụng bởi các thành viên câu lạc bộ kiếm đạo Toyota và không phân phối hay xuất bản mang tính chất thương mại


Dịch: Phạm Mạnh Tài





                                             10 QUY TẮC
                                   Biên soạn bởi Tiến sỹ Benjamin Hazard
                                  
Hitosu, reigi                                          Nhã nhặn= Nghi Lễ
Hitosu, yaki                                                           Qủa cảm
HItosu, chisiki                                                       Kiến thức
Hitosu, wa-I                                                           cân bằng
Hitosu, dankatsu                                                    Đoàn kết
Hitosu, kigan                                                            Thời cơ
Hitosu, ki-ai                                                                   ý chí
Hitosu, shisei                                                            Tư chất
Hitosu, Token                  thanh kiếm, nhát chém chuẩn xác
Hitosu, zanshin                                             ý chí vững chắc



                                                 KENDO MOTTO
 
Mục đích của kendo là rèn luyện nhân cách con người thông qua việc sử dụng thanh kiếm một cách chuyên tâm.
Cốt lõi cùa tập luyện kiếm đạo:
             Xây dựng tính cách con người, nâng cao sức mạnh cơ thể.
             Trau dồi một ý chí ,tinh thần mạnh mẽ.
Sau đó, bằng việc tập luyện nghiêm túc và chính xác, học viên sẽ:.
             Phấn đấu không ngừng cho sự hoàn thiện nghệ thuật kiếm đạo.
             Duy trì và bảo vệ tác phong, danh dự của môt người võ sỹ.
             Giữ đức tính thành thật , ngay thẳng .
 Cuối cùng , kiên trì theo theo đuổi sự hoàn thiện bản thân





Chỉ bấy nhiêu thôi , người tập kendo đã có đủ những gì cần thiết để yêu đất nước mình sinh ra một cách đúng nghĩa, góp phần vào sự phát triển của nó , duy trì hòa bình  và sự thịnh vượng của tổ quốc.



                                VẬY KENDO LÀ GÌ ?

Dễ dàng hình dung, kendo là nghệ thuật dùng kiếm, phong cách nhật Bản.
Kiếm đạo được xây dựng từ những di sản của tầng lớp kiếm sỹ cổ xưa để lại, cũng như văn hóa Nhật bản ngày ấy.” Bushi’ hay còn là ”samurai”  sử dụng thanh kiếm để thiết lập và duy trì thứ bậc , giai cấp của mình từ thế kỷ 9 đến tận thế kỷ 19. Được biết đến với những phẩm chất đáng quý: ngay thẳng, quả cảm, chính trực, đó là những gì mà một samurai có. Ngày nay , môn sinh kendo có cơ hội tiếp xúc và học tập một thứ nghệ thuật  được truyền lại qua nhiều thế ký , nguyên lý và phương pháp của nó chịu ảnh hưởng sâu sắc của các thế hệ kiếm sỹ vĩ đại đi trước. Dù kendo hiên đại chỉ mang một nét mờ nhạt so với nghệ thuật và văn hóa sử dụng kiếm thời phong kiến, thì ở một khía cạnh nào đó rất may mắn nó vẫn giữ vững màu sác tinh thần võ sỹ đạo (bushido): cống hiến, thách thức mọi khó khăn, kiên trì ,làm chủ cơ hội, đòn tấn công dứt khoát và hiệu quả.

Qua thời gian, như bao môn võ nào ở Nhật bản hay thế giới, việc sử dụng thanh kiếm từ một vũ khí để tiêu diệt đối phương thì nay nó đã được biến thành một thứ hữu hiệu trong việc hoàn thiện bản thân, giúp học viên luôn có sự sung mãn về thể chất lẫn tinh thần. kendo có thể giúp người tập duy trì bình tĩnh , phát triển tư chất, nhanh nhẹn, tinh tường ( tất cẩ các giác quan) tâm tĩnh như mặt nước, cuối cùng phát huy sức mạnh tột độ bằng việc tập trung tư tưởng.

   Học viên kendo sử dụng một thanh shinai làm từ 4 thanh tre bó lại thay cho kiếm thật hay kiếm gỗ.( kiếm gỗ vẫn đượcc dùng  để tập thể lực hay các bài kata), kèm theo đó là một bô giáp bảo vệ bao gồm: men( mặt nạ) kote (găng tay), dou( giáp bụng) , tare (giáp bảo vệ phần dưới cơ thể, mặc qua eo). Tuy nhiên với thành viên mới tập, họ chưa phải dùng đến bogu.. bởi vì lúc này họ sẽ tập các động tác tấn công cơ bản với thanh shinai  của mình. Môn sinh mới học cách di chuyển mốt cách chính xác , sau đó kêt hợp với việc ra đòn tấn công., đồng thời sử dụng tiếng thét ki-ai là điều cần thiết. Khi đã nhuẩn nhuyễn , những người này sẽ được tập luyện việc tấn công với chính các đàn anh –senpai của mình. Nhiều tuần sau đó, có nơi là vài tháng, thành viên đã có thể mang bogu lên người , và tập luyện một cách  tự do với đồng môn. Đây là một bước ngoặt khá quan trọng, cuối cùng thì họ đã có thể tự do hơn trong việc tấn công với các đòn đánh mạnh mẽ nhất của bản thân mà không lo việc chấn thương sẽ xảy ra trên cơ thể bạn tập. Tiếp theo, sau một thời gian dài , các học viên sẽ tham gia vào các cuộc thi , nơi có những giám khảo và trọng tài được huấn luyện để ngay lập tức nhận ra  đòn đánh và ghi điểm số cho bạn, những đường kiếm này có thể gây ra tổn thương nghiêm trọng hoặc đẫn đến tử vong nếu trên tay bạn là một vũ khí thực sự.                        


Thứ bậc trong kendo tương tự như các môn võ khác ở Nhật, với 6 cấp độ trước và sau trung đẳng. Trong kendo sẽ không có một màu đai nào hoặc bất cứ một dấu hiệu cấp độ nào bên ngoài. Giấy chứng nhận trong Kendo được chứng thực dưới sự cho phép của liên đoàn kendo Nhật bản và được đăng ký bởi hiệp hội kendo quốc tế.  Việc tập kendo khá là tốn kém. Không phải bởi chi phí tập luyện mà là dụng cụ ban đầu. Điều đáng ngạc nhiên là người dạy kendo hầu như không mang lại lợi nhuận cho bản thân từ các hoạt động huấn luyện , thường xuyên sử dụng hết quỹ thời gian của mình, toàn tâm toàn ý cho tình yêu đối với kiếm đạo. Kendo không dành cho ai yêu sự hào nhoáng hay thậm chí là bản thân phong cách chiến đấu của môn võ này (nhưng thực tế rất nhiều người đến với kendo vì văn hóa và trang phục của nó). Hơn tất cả kendo là đạo dùng kiếm.
Kendo – kiếm đạo, giống như tổ tiên xa xưa của nó, lợi ích của việc tập luyện luôn vô cùng  lớn ,cùng với tinh thần võ sỹ đạo ẩn chứa bên trong, đây quả là một bộ môn tuyệt vời.Kendo: xây dựng nhân cách, tăng cường sức mạnh, sở hữu cơ thể sắt đá, giải tỏa stress, dạy cho người cầm kiếm trách nhiệm với từng hành động của bản thân. Đó là sự lựa chon lý tưởng cho những ai có khát vọng để trở nên mạnh mẽ, tỉnh táo trong từng hành động, cao quý ;thanh tao trong cuộc sống, nhưng trên tất cả kiếm đạo xuất phát từ trái tim.



LỊCH SỬ CỦA KENDO



Kendo là sự kết hợp của hai từ trong tiếng nhật: ken (kiếm) và michi hoặc do ( con đường) ở đây có thể hiểu là “Đạo”. Rốt cuộc kendo là đạo dùng kiếm.

Kendo có xuất phát từ kenjutsu mà ngày nay ta biết đến với cái tên kiếm thuật. Kenjutsu được nhắc với hậu thế qua những ghi chép vào thế kỷ thứ 7. Thực tế kenjutsu vẫn tồn tại đến bây giờ.

Võ đường dành cho các samurai thời đó  được thành lập vào giai đoạn nhà Muromachi(1336-1573) vào thời điểm này những samurai giỏi  rất cần cho những cuộc chiến bởi vì chiến tranh xảy ra liên miên dưới sự kiểm soát của  các lãnh chúa phong kiến.

Kenjutsu  ra đời đầu thời kỳ nhà Tokugawa nắm quyền lực (1603-1867) Khi đó dưới sức ảnh hưởng mình, Tokugawa jeiyasu đã chấm dứt sự thù địch của các lãnh chúa bằng việc ngừng chiến tranh. Đây là thời điểm cho Kenjutsu ra đời.

Đạo phật và đạo thần Nhật bản (Shinto) có vai trò quan trọng về thể chất lẫn tinh thần trong việc phát triển kenjutsu.

Qua thời gian, trải qua vô số sự tinh lọc, cải cách như việc giới thiệu dụng cụ tập luyện mới, trang bị bảo vệ, shinai được thay cho kiếm thật hay bokken trong việc tập luyện kèm theo đó là sự thay đổi trong kỹ thuật vv. Kendo như chúng ta biết đến ngày nay xuất hiện vào cuối thế kỷ 19.

Mặc dù kendo được đánh giá như một môn thể thao nhưng yếu tố võ thuật lẫn  sự phát triển về mặt tinh thần vẫn được cân nhắc xem xét có những tác dụng quan trọng.



                     VÕ PHỤC VÀ TRANG THIẾT BỊ

Keikogi là một chiếc ào làm bởi vật liệu nhe, rộng , thậm chí hơi lung thùng giúp cho việc chuyển động tay một cách thoải mái và linh hoat. Ống tay áo bao trùm lấy toàn bộ phần khuỷu tay.

Hakama là một chiếc quần rộng thùng thình gồm hai ống lớn cho phép đôi chân thoải mái khi di chuyển. Có sự hiểu nhầm cho rằng hakama được sinh ra nhằm che dấu sự chuyển động của đôi chân.( thực tế hakama không ra đời vì mục đích này) Để mặc Hakama, đầu tiên ta mặc keikogi trước, sau đó đưa chân trái vào hakama, tiếp đến là chân phải cho ống còn lại. Cố định phần trước của quần.( phần không có miếng nhựa Koshi-ita), quấn hai bên dây lại bao quanh người. Tiêp tục sử dụng đến  phần còn lại của quần: dùng miếng nhựa koshi ita chốt vào phía sau cơ thể ( chốt xuyên qua phần dây được buộc).Dùng hai dây của phần này cột lại phía trước cơ thể, chặt vừa phải làm sao không cho quần bị tụt khi di chuyển.

Bogu (giáp) đặt những trang bị này lên sàn khi đang ở thế seiza (tư thế quỳ)
Tare giáp bảo vệ phần đùi, một bộ phận trong bộ bogu
Dou giáp bụng , che chắn quanh bụng và ngực.
Tenugui một chiếc khăn sợi bông thấm hút mồ hôi, được sử dụng như một hachimaki(khăn bịt đầu) có tác dụng thấm hút mồ hôi và tóc khỏi rũ xuống lông mày, có một ý nghĩa khác xung quanh việc sử dụng nó: khi người tập mang nó lên tức là đã bắt đầu cho trận chiến ( đối đầu trong kendo).
Tenugui được buộc bao quanh trùm lấy phần đầu trước khi đeo” men.”.
Men chiếc mặt nạ bảo vệ mặt.
Kote một cặp găng tay độn bông như cặp găng tay của những cầu thủ khúc quân cầu.
Bao tay trái được mang vào trước. Việc tháo ra phải nhẹ nhàng , không giật mạnh, điều đó làm tồn hại yếu đi đôi găng tay của bạn.
Bokuto thỉnh thoảng được biết đến với cái tên bokken, một thanh kiếm gỗ được chế tác theo độ cong của thanh kiếm thật. Ngày nay nó chỉ được tập các động tác kata hay những đòn thế đa dạng. Cách đây rất lâu “ bokuto “ được tập ở các  võ đường , thường làm chấn thương học viên với các khớp xương bị gãy, nguy hiểm nhất là việc nứt bể xương sọ. Một thanh shinai là dụng cụ lý tưởng được phát minh sau này, giúp việc tập luyện trở nên an toàn hơn rất nhiều.
Shinai  cách đây đã lâu , nó được tao ra bởi ba thanh tre, chia theo các độ dài khác nhau tùy theo người tập, dụng cụ này đầu tiên được biến đến với cái tên fukuro-jinai, lần đầu tiên được sử dụng một cách rộng rãi tại trường Yagyu. Độ dài thông thường là 3 feet 8 inches và tối đa là 3 feet 9 inch. Bây giờ , kích cỡ lý tưởng cho học viên trung học ( 7 hoặc 6) là khoảng 3 feet 5inch, gồm 4 thanh ghép lạii thay vì 3 thanh như trước đây. Cán shinai được bọc lại bằng da thuộc. Shinai cũng giống như một thanh kiếm thật , nó tượng trưng cho tinh thần và linh hồn võ sỹ (bushi), người tập đói xử với shinai với sự tôn trọng đặc biệt. Một môn sinh, hậu duệ của samurai , không bao giờ từ bỏ thành kiếm của mình hoặc để người khác chà đạp lên nó.Shinai được đi kèm với tsuba.




GOREI KHẨU LỆNH


BẮT ĐẦU BUỔI TẬP
1.      Junbi-taiso khởi động
2.      Seiretsu                       ổn định đội hình
3.      Seiza                                       ngồi quỳ
4.      Kiwo tsuke                          tât cả chú ý
5.      Mokuso                                          thiền
6.      Yame                                            dừng
7.      Shomen ni rei        Cúi chào phía trước
8.      Sensei ni rei                      cúi chào thầy
9.      Otagai ni re             cúi chào mọi người
10.  Menwo tsuke:                    mặc men
11.              Kiritsu( tate)                đứng dậy
12.              Nuko to              Giương kiếm


TRONG SUỐT BUỔI TẬP
1.         Sonkyo                          Lễ ngồi
2.         Kamaete              thủ thế
3.         Hạimae          Bắt đầu





KẾT THÚC BUỔI TẬP
1.      Seiretsu       chỉnh đốn hàng ngũ
2.      seiza        quỳ
3.      Kiwotsuke     chú ý tập trung
4.      Mokuso                Thiền
5.      Yame Nghỉ (dừng)
6.      Shomen nirei
7.      Sensei nirei  chào thầy
8.      Otagai ni rei Chào mọi người



Seiza

Theo nghĩa đơn giản, seiza chính xác là một tư thế ngồi truyền thống của Nhật. Để có được tư thế này, di chuyển chân trái về phía sau nửa bước, hạ đầu gối chân trái với chân phải theo sau, nhẹ nhàng tựa mông lên hai gót chân. Giữ thẳng lưng( khí tập trung ở đan điền) bụng hơi căng một chút. Nếu là nam, Hai đầu gối hướng ra ngoài tạo thành môt chữ V, ngược lại đối với nữ hai đầu gối khép lại.
Bàn tay ngửa ra đặt lên đùi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước tựa như đang hướng tới một ngọn núi xa xăm. Khi đứng dậy, chân phải bước lên trước.Như vậy chân trái sẽ di chuyển ra sau để thực hiện tư thế seiya và chân phải bước ra trước khi đưng dậy.



Zarei 
Tư thế cúi đầu khi đang thực hiện seiza, được biết đến với cái tên seiza-ni-rei,. Động tác này được tiến hành theo các bước: 1. Đặt hai tay lên sàn phía trước đầu gối thành một hình tam giác như hình vẽ. 2. cả cơ thể cúi sấp nhưng cẩn thận không để phần hông dâng lên cao. Đầu cúi xuống thấp cách tay 6 inch. Chắc chắn việc này nên được thực hiện trong vòng 4 đến 5 giây. 3. Cuối cùng nhẹ nhàng trở về tư thế seiza như ban đầu. Toàn bộ các động tác trên được gọi là zarei, cúi chào khi đang quỳ.
Mokuso


Thông thường được thực hiện sau bài tập khởi động và trước lúc mang men( mặt nạ). Bây giờ các thành viên sẽ tập trung và ở trạng thái thiền trong một khoảng thời gian tương đối ngắn.

Ở tư thế seiza, khi mệnh lệnh được bắt đầu , bạn khép hai mắt lại, sau đó đưa hai bàn tay ra trước rốn, gan bàn tay hướng lên trên.. Hai bàn tay lúc này giống như một thung lũng , khi hai tay khum lại bạn có thể thấy một hình ovan. Cuối cùng khi hoàn tất, từ từ đưa hai tay trở về vị trí ban đầu.




MỘT SỐ TƯ THẾ TRONG KIẾM ĐẠO

Shizentai
Thế đứng tự nhiên của kendo, giữ cơ thể thả lỏng nhưng thẳng, cả hai chân hơi căng ra gánh lấy trọng lượng cơ thể một cách cân bằng. Cả hai tay duỗi thẳng ép vào hai bên hông.  nhớ rằng khởi nguồn của năng lượng đều nằm ở đan điền.Mắt hướng thẳng về phía trước, tựa như đang dõi theo một ngọn núi ở rất xa.
Me no tsuke Kata

Cách sử dụng đôi mắt trong kendo. Khi luyện tập, bạn phải bình tĩnh nhìn vào mắt đối phương nhưng quan trọng có thể theo dõi nhất cử nhất động của họ ,cùng với việc  lôi cuốn sự chú ý của địch thủ. Tăng cường khả năng quan sát của bản thân để có thể  nhìn bao quát  vùng không gian bao quanh họ.

Shinai no sage kata
( làm sao để mang một thanh shinai)
Teito   : tại tư thế shizentai, giữ shinai bên tay trái. Cán shinai ( cán shinai) hướng về trước trong khi phần chính của kiếm đâm ra sau, Ngón tay cái bên trái thả lỏng khi cầm shinai. Khi ở tư thế này ,bạn có thể thực hiện việc cúi chào cách người khác 10 bước chân (ritsu rei). Shinai luôn  được mang bằng tay trái (trước khi giương kiếm) trong suốt quá trình tập luyện.
Taito         Sáu khi cúi chào, bước chân lên trước bạn sẽ tiến về phía địch thủ, giương thanh shinai của mình, với thái độ tôn trọng, hạ tháp cơ thể chuyển về tư thế Sonkyo.

Sonkyo
Là một tư thế ngồi làm lễ, khi đó bạn sẽ vung thanh kiếm (shinai) của mình về bên phải. thực hiện bất cứ khi nào bạn và đối thủ của mình sẵn sàng. Đôi lúc tất cả mọi người sẽ vào tư thế sonkyo cùng nhau. Điều này được hiểu như mọi người đã vung kiếm của mình và chính thức sẵn sàng cho trận đấu. Đây cũng là cách thức được hai kiếm sĩ chấp nhận để bắt đầu cuộc chiến. Khi cuộc chiến hoặc buổi tập luyện tay đôi đó kết thúc, những người tham gia sẽ gặp nhau chính giữa võ đường, hạ thấp cơ thể trở về tư thế sonkyo và thu kiếm về. ( trong iaido thì tra kiếm vào vỏ vì sử dụng cả saya, nhưng kendo dùng kiếm tre nên chỉ là động tác thu kiếm như ta thấy.
Kamae(thủ thế)


Go-gyoh no kamae
( gồm có 5 thế trong kendo không tính 2 thế giống nhau)


    1. Thủ thế chudan(chudan no kamae)
    2. Thủ thế hidari jodan (Hidari jodan no kamae)- thượng kiếm
    3. Thủ thế migi   jodan (Migi    jodan no kamae)- thượng kiếm
    4. Thủ thế Gedan         (Gedan no kamae)
    5. Thủ thế Hasso          (Hasso no kamae)
    6. Thủ thế waki             (Waki no kamae)


            
   1                              2                       3                   4                           5                     6


Về Kamae trong kendo…
Kamae là cội nguồn của các đòn tấn công lẫn phòng thủ. Đó dĩ nhiên là thứ quan trọng nhất mà tất cả các kendoka phải học. Kamae theo nghĩa gốc tiếng nhật  là tư thế hay  dáng dấp , sử dụng trong kendo nhằm diễn tả  thế đứng của đôi chân (chúng ta còn gọi là ashi kamae……….ashi nghĩa là chân), thế thủ của cơ thể (biết đến với cái tên Tai kamae… tai chắc các bạn cũng đoán được nghĩa là gì), và cuối cùng là cách cầm và vị trí của thanh shinai( Ken kamae). Nhưng dù vậy ở đây chúng ta chỉ bàn tới thủ thế Chudan ( chudan no kamae- thủ trung đẳng, phân biệt với hạ đẳng và thượng đẳng), nguyên do có lẽ  bởi vì đây là kamae phổ biến nhất trong kendo hiện đại. Kamae được sử dụng với hai mục đích. Ngoài việc mang lại một tư thế phòng thủ vững chắc, gây không ít khó khăn cho địch thủ trong việc tấn công, thì kamae là bước đệm quan trọng mà từ đó các kendoka có thể thực hiện đòn tấn công của mình. Kamae bao gồm ba yếu tố, tât cả chúng cùng được thực hiện một cách hài hòa.       
                       -015.jpg Chudan no kamae
1. Tư thế chân: tư thế chân kamae tốt đem lại cho bạn nền tảng tốt từ đó việc di chuyển ở mọi phương hướng trở nên khá dễ dàng. Trái lại, với tư thế chân tồi, việc di chuyển đến một hay nhiều vi trí trên mặt đất rất khó khăn hoặc thậm chí là không thể. Tư thế chân lý tưởng cũng giúp bạn tức thời tốc biến một cách nhanh chóng khỏi vị trí đang đứng để bắt đầu một đòn tấn công mạnh mẽ và chớp nhoáng.( thực sự mình chơi League of legend hơi nhiều)


2. Cơ thể: cơ thể ở một tư thế tốt sẽ duy trì một tâm thái bình tĩnh chưa kể đến giảm mức độ mệt mỏi vật lý của cơ bắp, trong khi đang đối mặt và quan sát đối nhất cử nhất động của đối phương. Một tư thế sai của cơ thể có thể dẫn đến sự mất thoải mái, điều này cuối cùng sẽ làm sao lãng sự tập trung của ban khỏi điểm yếu nhất thời của đối phương(tuột mất cơ hội quý giá để tấn công).(suki).Tư thế cơ thể tốt đồng thời cũng làm việc vung thanh shinai thành đòn tấn công hoặc lá chắn bảo vệ một cách dễ dàng. Tư thế sai như việc hạ thấp hoặc nhô cao vai sẽ hạn chế hoặc làm chậm sự di chuyển của thanh shinai. Một tư thế đúng sẽ kéo dài đòn tấn công của bạn đối với địch thủ, dù bình thương đòn đánh ấy khó mà tới được.
3. Tư thế cầm shinai: Cách cầm thành shinai chuẩn xác là sự kết hợp giữa việc giữ chặt và đặt hai tay đúng chỗ nhằm kiểm soát vi trí của shinai. Khi ở một tư thế thủ chudan vững chắc, thanh shinai hay kensen luôn luôn nhắm sự đe dọa vào cuống họng địch thủ.Thủ trung đẳng cũng là chìa khóa dẫn tới đòn tấn công hiệu quả nhất. Trong kendo, tất cả các nhát chém đều bắt nguồn từ trung tâm của cơ thể , và tay trái ( đối với người thuận tay phải) duy trì sự ổn định của cái trung tâm đó. Dĩ nhiên viêc làm kamae, thủ thế, lệch khỏi sự cân bằng sẽ khiến chậm chạp và hạn chế đòn tấn công của bạn bởi vì bạn chỉ có cách duy nhất  là trở lại tư thế đúng trước khi tung ra cú đánh.


CÁCH DI CHUYỂN
Đối với kendo, di chuyển chân là điều tối quan trọng và trong một vài trường hợp nó thậm chí còn quan trọng hơn các bài tập với tay và kiếm. Thực hiên tốt việc dùng những đôi chân của mình sẽ cho phép các kendoka di chuyển từ vị trí này đến vị trí khác một cách dễ dàng và đẹp mắt, thách thức đối thủ của mình và thực hiện đòn tấn công hiệu quả. Không ngạc nhiên gì nhưng để di chuyển một cách dễ dàng như vậy, điều đầu tiên bạn phải đặt đôi chân mình thật cẩn trọng và vô cùng chính xác. Thế đấy dù các kiếm sỹ di chuyển nhanh nhẹn nhưng họ đều chú ý đến các điều tưởng như vô cùng nhỏ nhặt này.
Với chudan no kamae, người mới tập có thể dễ dàng thực hiện được tư thế đứng chính xác sau một thời gian tập luyện không quá lâu
1. đứng thẳng hai chân,  cả hai gót chân lẫn ngón chân chạm nhau. Đầu gối duỗi thẳng nhưng không quá gò bó cứng nhắc..
2. Xoay chân trái quanh gót chân lúc này chân trái và chân phải tạo thành chữ L ( góc 90 độ)
3. bây giờ xoay tiếp gót chân trái về phía sau lấy ngón chân trái làm trụ. Như hình vẽ lúc này chân trái phía sau chân phải.
                                -016.jpg
                                          1                       2                    3

4. Di chuyển trọng lượng lên phần tròn của gan bàn chân ( the ball of the feet) và giữ cơ thể thăng bằng
metatarsalgia.gif     rKpVf.jpg The ball of the feet


Điều này sẽ khiến cả hai gót chân rời khỏi mặt đất.
5. Uốn cong đầu gối bên trái  vừa phải làm sao cho gót chân lúc này rời khỏi mặt đất với khoảng cách nhỏ, trong khi cả bàn chân phải tiếp xúc với mặt sàn.
6. Giữ hai bàn chân song song.
7. Chân phải ko quá cứng.
8. Chắc chắn trọng lượng cơ thể chia đều lên phần tròn của cả hai chân. Một lỗi rất thường gặp là người tập đặt toàn bộ trọng lượng lên chân phải hoặc chân trái.
9. Bảo đảm rầng sau mỗi bước di chuyển, thì chân trở về tư thế ban đầu (phải trước, trái sau)
Những động tác di chuyển này được sử dụng đối với Chudan no Kamae. Học viên mới sẽ phải tập di chuyển với tư thế chân này đến khi nó trở nên dễ dàng và thoải mái.
Nhắc nhở: Nó sẽ mất hàng năm trời.

The body đến suburi ( chưa dịch)


Kiai
Cách hiểu đơn giản : kiai nghĩa là tiếng thét của linh hồn. Ki là năng lượng của sự sống, ai là tiếng thét. Từ rất lâu trước đây,  kiai được dùng bởi các chiến binh để chế ngự tinh thần địch thủ. Bằng cách tỏ rõ nội lực  của bản thân, tiếng thét đã làm kẻ thù run sợ. Ngày nay, chúng ta biết đến nó như một cách để thể hiện sức mạnh, bày tỏ tinh thần mạnh mẽ, theo một cách tích cực. Tiếng thét còn chỉ rõ sự tập trung tối đa của người tập. Đồng thời việc hô to mục tiêu khi tấn công vào địch thủ là điều cần thiết ( men men men….. vd) Điều này nêu rõ sự tỉnh táo trong mọi trường hợp  và được đánh giá rất cao trong kendo. Nó nói lên rằng bạn không đánh trúng địch thủ một cách ngẫu nhiên. Hai tiếng Kake-goe cũng được dùng để diễn tả tiếng thét đó.


Kiri kaeshi
Đây là việc tập luyện rất rất quan trọng. Quan trọng đến nỗi bạn phải học trực tiếp từ sensei tại võ đường. Tiếp tục với việc tấn công đầu, người tập ra đòn vào bên trái và bên phải men một cách luân phiên. Việc này không bao giờ được tiến hành qua loa thậm chí đối với những senpai, sensei lâu năm, nó được tập trong tất cả thời gian bạn có. Chỉ một cách đánh nhưng chứa đựng tất cả kỹ thuật bạn được học. Tôi sẽ miêu tả nó một cách chi tiết cho bạn nhưng sẽ không có những hình vẽ cụ thể.Khi được tiến hành chính xác, kiri kaeshi sẽ dần hoàn thiện và nâng cao sức mạnh vật lý, tinh thần , kỹ thuật của bản thân người tập. Lợi ích của Kiri kaeshi mang lại cho người tập kendo  khả năng thách thức với thời gian và khoảng cách ( thời gian: ra đòn nhanh chóng, khoảng cách: tấn công từ rất xa). Để nâng cao sức chịu đựng và cải tiến kỹ thuật, học cách hít thở chính xác. Ngoài tất cả những điều trên bạn còn phải học thêm taiatari. Trên tất cả đó như một bài tập aerobic.



Từ khoảng cách issoku itto no maai, dùng tiếng thét dữ dội và táo bạo tấn công  shomen. Sau khi áp sát và taiatari ( nhìn hình),  tiếp tục đưa shinai lên , bắt đầu với men bên trái, tấn công hai bên lần lượt trái và phải 4 lần trong khi đang bước tới, sau đó không dừng lại tấn công 5 lần ( hai bên )khi đang di chuyển về phía sau.